Tiết lộ về ngôi chùa linh thiêng bậc nhất?
(PGVN)Hôm Rằm vừa rồi, tớ đề xuất khai Xuân đầu năm ở công ty, dự định đi Đền Hùng. Vừa nêu lên cái, có cô em thản nhiên lên tiếng: “Chị ơi, giờ này mới đi lễ thì đi làm gì. Mình đi lễ muộn quá, người ta xin hết lộc rồi còn đâu…?”.
Có thời gian rảnh, thường vào cuối tuần, chúng tôi lại về thăm chùa Quán Tình, ở Giang Biên, Long Biên, Hà Nội, cùng lễ Phật rồi chia sẻ chuyện đạo, chuyện đời… Chủ Nhật tuần trước, về chùa, lễ Phật rồi, tôi cùng Diệu Hải ngồi bên thềm phải gian chính điện trò chuyện.
Chủ đề “Đi lễ đầu Xuân năm mới” xuyên suốt buổi trò chuyện ngắn, nhưng vô cùng ý nghĩa. Diệu Hải chủ động vào đề một mẩu chuyện ngắn: Cậu ạ. Hôm Rằm vừa rồi, tớ đề xuất khai Xuân đầu năm ở công ty, dự định đi Đền Hùng. Vừa nêu lên cái, có cô em thản nhiên lên tiếng: “Chị ơi, giờ này mới đi lễ thì đi làm gì. Mình đi lễ muộn quá, người ta xin hết lộc rồi còn đâu…?”.
Nghe mà nản ghê cậu ạ. Sao em ý có thể nghĩ ra như vậy nhỉ. Làm gì có chuyện đi lễ sớm thì được nhiều lộc, đi lễ muộn thì hết lộc. Và, “Lộc” ai ban, ai cho… mà xin? Cứ cơ chế “Xin-Cho” mãi thế này, thì vấn nạn “hối lộ” Thần, Thánh còn tiếp diễn đến bao giờ hả cậu?

Đông nghịt người, với đủ “Cành vàng, Lá ngọc” nơi động Hương Tích – chùa Hương
Ai cũng đua nhau “xin lộc” trước Núi Cậu trong động Hương Tích
Tôi chỉ im lặng mỉm cười, không biết trả lời bạn thế nào. Đầu năm, tôi cũng được đi lễ vài nơi, và mẩu chuyện ngắn đó khiến tôi trầm tư hồi tưởng lại những nơi mình đi dự lễ.
Phải chăng không ít người đi lễ có ý nghĩ như bạn trẻ vừa nêu ở trên: Đi lễ sớm, chen nhau ào ào để còn hứng lộc?

Nào lễ mặn với Gà nguyên con…
…rồi thì:
Cùng xòe ô che khéo
Giữ lộc thật chắc tay

Chen lấn, “vượt biên” nơi động Hương Tích, chùa Hương
Để rồi: “Lộc rơi, lộc vãi” tang thương thế này
Rồi, những trầm tư của tôi được đáp lại chỉ sau một tuần. Khi sáng nay đi làm, ngồi hoàn thành nốt bài viết, tôi ghé thăm Facebook của Diệu Hải, và ghi ngay lại cảm tác sau đây:
Có cậu em hỏi tớ
Đầu xuân lộc lá nhiều
Sao chị không đi lễ
Xin một ít mà tiêu
Người người cùng đi lễ
Nhà nhà rủ nhau đi
Nơi nào cũng đông nghịt
Vui như thế còn gì…
Quả thực tớ cũng thích
Được thanh thản du xuân
Được tĩnh tâm cửa Phật
Được tấp nập xa gần
Nhưng tớ sợ cái cảnh
Chen lấn và xô bồ
Đi để lấy số lượng
Đi như a-lô-xô…
Đi lễ là tu tâm
Làm theo lời Đức Phật
Tăng các việc thiện, lành
Và tránh xa đường ác
Đi lễ là soi lại
Những việc mình đã làm
Để hướng mình theo thiện
Và xa rời sân, tham…
Tĩnh tâm đi vãn cảnh
Thuận duyên với Quý Thầy
Thì xin phép chia sẻ
Những gì mình muốn hay…
Chẳng có ngôi chùa nào
Là linh thiêng bậc nhất
Bởi lễ Phật từ tâm
Với tấm lòng chân thật
Không phải vì đến chùa
Với mâm lễ thật to
Bon chen vào chính điện
Thì Phật mới ban cho
Không phải cứ đứng trước
Để Phật “nhìn thấy” mình
Khấn to và thật rõ
Thì xin xỏ mới linh
Nếu có chuyện như vậy
Thì Nhân Quả bằng không
Chỉ cần năng đi lễ
Là mọi chuyện sẽ xong…
Nếu có chuyện như vậy
Tớ sẽ không đi chùa
Vì mọi lời giáo lý
Học xong cũng thấy thừa
Ngôi chùa linh thiêng nhất
Là ở trong tâm mình
Làm theo lời Phật dạy
Ngài sẽ luôn hiển linh…
Đi lễ, đơn giản là vậy:
“Ngôi chùa linh thiêng nhất
Là ở trong Tâm mình
Làm theo lời Phật dạy
Ngài sẽ luôn hiển linh”…
Cớ sao, nhiều người vẫn mù quáng, phải chăng xuất phát từ lòng tham điên cuồng, si mê?