CHẤP NHIỀU KHỔ NHIỀU
Nhân sinh vì vướng vô minh
Nên đem lòng chấp, chuyện mình chuyện ta
Tâm muốn ôm hết sơn hà
Biến thành tư lợi, vậy mà chưa xong
Chấp – Nên ôm cả vào lòng
Khiến thành sầu não, sao mong lạc thường
Nào nhà, đất – ruộng – đồi nương
Nào tình nào nghĩa, vấn vương cõi lòng
Nào là chức tước cầu mong
Nào là danh lợi, khiến lòng lo toan
Chấp nhiều nên khó bảo toàn
Để lòng lo lắng hoang mang nghi ngờ
Ngày đêm thấp thỏm ngu ngơ
Nghĩ ai cũng sợ họ quơ của mình
Thế nhân bởi vướng vô minh
Nên sinh lòng chấp, tạo hình khổ đau
Chấp còn nhiều, khổ càng sâu
Khó mà dứt được, khổ sầu phải mang
Người ơi trong cõi quan san
Khi vô thường gọi có mang được gì
Cuối đường đôi ngã phân ly
Thân này còn bỏ, nói chi vọng cầu
Khuyên người buông xả cho mau
Chấp chi nhiều quá khổ sầu tấm thân
Sống đời cứ xả mỗi lần
Là người nhẹ được đôi phần lo âu
Xả đi Tâm sẽ bớt sầu
Đến khi xả hết nhiệm màu an vui.(ST)
NAM MÔ HOAN HỦY TẠNG BỒ TÁT MA HA TÁT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
